Một chút sài gòn, một chút của những suy nghĩ vẫn vơ mà buồn lạ. Một chút của ngày tháng tư nắng oi ả, mặt đường đầy bụi bặm, và qua mỗi chiều, cơn dông dường như thêm hối hả.
Một chút sài gòn, một chút tĩnh lặng khi cánh cửa sổ mở toang, bổng nhiên thấy lòng xao xuyến lạ thường, để khi đứng thẩn thơ một mình, chợt nghe tiếng chim sẻ kêu vang bên thềm.
Một chút sài gòn, một chút gió Nồm qua buổi trưa hiếm hoi yên ắng, một chút may mắn khi xe máy ồn ào vụt qua, trả lại sự tinh sạch cho bầu không khí mùa hè.
Một chút sài gòn, một chút qua thời gian cùng mùa bão dông, để vô tình tóc mẹ đã bạc, sợi chỉ trên áo cha đã sờn và mắt em thơ nhuốm màu phố thị.
Một chút trong tôi cho tôi không còn là hình hài nhỏ bé, cho tôi lớn khôn thành người, biết người biết ta để mà trao một chút.
Một chút là cảm xúc, là nỗi cảm thương cho gánh hàng rong qua chiều mưa lướt thướt, là lòng tri ân cho người độ lượng, là mười hai đôi giày của chú bé con nhà nghèo không bao giờ sờn rách. Để khi chú bé cười, chú sẽ trao chúng lại cho người chủ thực sự của chúng.
Một chút nhé! Một chút cho mắt môi cùng hòa quyện khi nếm hoa thơm quả ngọt, nếm hương vị người trồng cây gây rừng không ngại sương gió. Nếm làn da em trong ngần thiếu nữ, và cứ thế thôi, cứ giữ nguyên trong em lòng trinh trắng.
Một chút sài gòn, một chút đến rồi đi như xe ca vội vã. Đám tang người trẻ tuổi sao mà nghe hệt đoản khúc, hệt tận thế giữa những linh hồn người buồn bã. Buồn và Buồn, chẳng biết làm gì hơn.
Làm gì hơn khi chỉ có một chút? Vậy mà đã có khối kẻ thành công. Phải chăng người ta bỏ qua những bình thường nhỏ nhặt??
Một chút, một chút thôi, một chút và tất cả sẽ hệt như trời tháng mười già cỗi, đem cái lạnh đầu mùa năm nao lại về. Gieo nỗi lòng sao mà rắm rối. Nỗi lòng mà chỉ có ta với ta mới hiểu, nỗi lòng khi "ngày mưa tháng nắng còn buồn", nỗi lòng qua miền đất lạ và trong đôi mắt- ngày mai sẽ không còn hư ảo.
Và bổng dưng một chút lại là hôm nay, ngày cuối tuần bình yên không vội vã.